Bác Thiệu sinh năm 1962, cái tuổi cũng không còn trẻ để lao động nữa nhưng bác rất yêu nghề và muốn gắn bó với nghề bảo vệ này suốt quãng đời còn lại. Bác gắn bó với ngôi trường Tiểu học Yên Viên ngay từ những ngày tôi mới về trường. Dáng người bác cao, hơi gầy, da ngăm ngăm trông rất rắn rỏi, khuôn mặt bác lộ rõ nét từng trải và chất chứa đầy sự chiêm nghiệm theo năm tháng. Bác Thiệu công tác tại trường từ năm 2016 đến nay. Bản thân Bác và gia đình luôn chấp hành tốt mọi chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách pháp luật của nhà nước, tận tụy với công việc.
Bác có tác phong nhanh nhẹn, suy nghĩ tích cực và cũng rất thương yêu học sinh như bao người làm giáo dục khác. Buổi sáng đến trường, bác rảo quanh các lớp học, nhắc nhở học sinh không đem đồ ăn vào trong lớp, không vứt rác bừa bãi, động viên các con học sinh năng hoạt động nhẹ nhàng dưới sân trường cho khoẻ khoắn, quan tâm những vị khách đến trường giải quyết công việc. Bác thân thiện, vui tính, yêu đời, tràn đầy nhiệt huyết mà có khi ngay cả những người trẻ cần học hỏi và duy trì nề nếp, tác phong như bác. Bác bảo vệ trường tôi vô cùng dễ thương, bác hiền lành thân thiện và luôn quan tâm đến học sinh. Khi học sinh đi học muộn, bác không những không trách móc mà còn mở cổng trường cho học sinh vào và nhắc nhở lần sau nên đi học sớm hơn và còn khuyên các em học sinh xin lỗi thầy cô và lần sau rút kinh nghiệm. Bác thân thiện, quan tâm đến học sinh như người ông, người bác hiền hậu của các em vậy.
Nhờ sự cố gắng, tâm huyết, có trách nhiệm trong từng công việc bác làm ở trường mà Ban giám hiệu cùng các giáo viên, nhân viên luôn luôn ghi nhận và đánh giá cao hiệu quả công việc do bác đảm nhận và thực hiện. Do vậy mà Ban giám hiệu nhà trường không hề phân vân khi giao thêm cho bác những công việc giúp nhà trường vừa đảm bảo được an ninh lại vừa làm cho khung cảnh sư phạm của trường trở nên “sáng, xanh, sạch đẹp”. Trong mọi công việc được giao bác luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Buổi chiều đến, sau giờ tan học, bác chăm sóc bồn cây, bồn hoa của nhà trường rất tỉ mỉ và chu đáo.
Là người làm việc thầm lặng vì một môi trường học tập lành mạnh, tốt đẹp cho học sinh, bác Thiệu là người đáng được trân trọng, yêu thương, vì vậy mà mọi người luôn có ý thức giữ gìn của chung, có thái độ lễ phép, tôn trọng với bác.
Cứ khoảng sáu, bảy giờ tối là bác lại đi kiểm tra hết dãy lớp học này đến dãy lớp học khác. Cứ mỗi khi có gió thổi qua, lá cây rơi khắp sân trường. Bác sẵn sàng cầm chổi quét vào một góc rồi hót bỏ vào thùng rác. Thấy học sinh nào xả rác bừa bãi, bác ân cần nhắc nhở mà không la mắng, trách phạt gì mà chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.
Đặc thù của bậc giáo dục Tiểu học thì có tới 98% là phụ nữ, đôi lúc trong công tác chị em giáo viên chúng tôi còn gặp rất nhiều khó khăn như: Treo bảng phụ, treo đồng hồ, tranh cho lớp, vòi nước bị hỏng… Những đồ dùng như: bảng, bàn, ghế, tủ, thiết bị dạy học…bị long ốc, hỏng, gãy… mà phần việc này cần có bàn tay của đấng mày râu. Như hiểu được lòng chị em của nhà trường, ngoài công việc của nhà trường giao cho, bác Thiệu lặng lẽ, thầm lặng giúp đỡ chị em trong trường rất nhiều. Bác làm rất cẩn thận, từng con ốc nhỏ bác đều vít chặt để đảm bảo an toàn trong quá trình sử dụng, giúp giáo viên chúng tôi yên tâm trong công tác giảng dạy.
Là người có trách nhiệm nên nếu thấy cơ sở vật chất có nguy cơ gây mất an toàn bác đều báo cáo Ban giám hiệu để có phương án sửa chữa kịp thời. Mặt khác, để đảm bảo an toàn cho trẻ ở mọi lúc, mọi nơi những hôm trời mưa dù chỉ là vũng nước đọng nhỏ bác cũng cầm chổi quét ngay để tránh cho các cháu chạy bị trượt chân, bị ướt, bị ngã.
Ban ngày tấp nập nhộn nhịp tiếng nói, tiếng cười của trẻ nhỏ là vậy nhưng khi màn đêm buông xuống thì vô cùng vắng lặng. Để đảm bảo sự bình yên cho nhà trường, cho cô và trò thì sự cống hiến ấy rất đáng được quý trọng. Tôi nhìn thấy ở bác một người tận tâm, nghiêm túc, có trách nhiệm cao trong công việc. Bác từng nói với tôi rằng: “Hãy sống thật tốt và yêu nghề bằng cả trái tim mình, nghề sẽ không phụ người”.
Công việc hàng ngày tưởng chừng đơn giản nhưng bác không một giây phút lơ là với công việc của mình. Màn đêm buông xuống bác lại cẩn thận kiểm tra xem nhà trường có dấu hiệu bất thường hay không. Sáng hôm sau bác lại mở cổng trường chào đón các bạn nhỏ vào lớp học. Với tinh thần trách nhiệm cao bác không quản ngại ngày nắng hay ngày mưa, đêm hay ngày. Công việc bảo vệ của nhà trường tuy không nặng nhọc nhưng rất cần sự chăm chỉ, cần cù, chịu khó, cẩn thận. Mà điều này ở bác là có đủ. Nhìn dáng vẻ cần mẫn đôi bàn tay cần cù của bác từ sáng sớm đến chiều muộn khiến tôi thấy đáng quý biết bao của sự lao động. Tất cả mọi người từ cô Hiệu trưởng đến tập thể giáo viên, nhân viên trong trường đều rất yêu quý, kính trọng Bác. Bác không chỉ là bác bảo vệ đơn thuần nữa mà còn như một người cha, người chú trong lòng mọi người. Bác là một tấm gương “người tốt-việc tốt” mà tập thể cán bộ giáo viên, nhân viên trong trường học tập và noi theo.
Giáo viên hay phụ huynh của cháu nào có nhỡ bỏ quên thứ gì, bác đều giữ gìn cẩn thận để trả lại. Thời gian còn lại, bác đi kiểm tra xung quanh trường để đảm bảo tài sản bên trong nhà trường không bị thất thoát. Bởi sự cần mẫn đầy trách nhiệm của bác, trường tôi luôn được đảm bảo an toàn.
Trong cuộc sống, bác luôn giữ gìn lối sống mẫu mực, giản dị, có mối quan hệ thân thiện, hòa nhã với mọi người xung quanh. Trong gia đình, bác là một người chu toàn mọi công việc. Gia đình bác sống hạnh phúc và được mọi người yêu quý, kính trọng, các con của bác đều ngoan, có công việc ổn định.
Đối với tôi, bác không những là người bạn, người đồng nghiệp tốt mà tôi còn xem bác như người thân trong gia đình. Khi gặp những chuyện chưa tìm ra cách giải quyết, tôi đều tham khảo ý kiến bác và lúc nào cũng được bác cho những lời khuyên bổ ích. Tôi vô cùng ngưỡng mộ bác và sẽ phấn đấu học tập tấm gương của bác.
Một mùa đông nữa lại sắp về, sân trường tôi lại đón thêm những cơn gió mùa đông bắc lạnh giá nhưng tôi biết mình sẽ ấm hơn khi đến trường bởi chỉ cần một cái gật đầu chào nhau khi qua cổng là tôi hiểu rằng: Người anh, người chú của trường vẫn khỏe và chúng tôi luôn được bình yên. Hãy cứ học tập và vui chơi thoải mái, bởi ngoài cổng đã có “lũy làng”, có “người gác đền” miệt mài và kiên nhẫn.
Thời gian sẽ dần trôi qua, vạn vật sẽ đổi thay. Nhưng tôi sẽ vẫn gọi bác bằng cái tên trìu mến: “Người gác đền”. Có những người ta gặp nhưng rồi lại nhanh chóng quên đi và cũng có những người ta gặp mà hình ảnh của họ cứ lưu giữ mãi trong tâm trí vì khi nhìn thấy họ ta thấy mình khôn lớn hơn, ấm áp hơn và cần phải sống đẹp hơn. Bác bảo vệ của trường Tiểu học Yên Viên là một người như vậy – một con người đáng quý trọng!
Chúng tôi luôn mong bác có thật nhiều sức khỏe để có thể đồng hành cùng chúng tôi trong những năm công tác tiếp theo. Cảm ơn bác Thiệu thật nhiều!